Saturday, May 11, 2013

Sống tiết kiệm từ khi gặp cô giáo

Tôi biết sống tiết kiệm từ khi gặp cô giáo


Cả một đời sống buông thả và hoang phí, chẵng biết sống tiết kiệm là gì. Năm đó tôi đã năm mươi ba tuổi mà tay trắng vẫn hoàn trắng tay!
Dự trữ tiết kiệm để sống tuổi già cũng chẵng có xu nào! 
Chẵng hề có một ý niệm nào trong đầu về 03 chữ "sống tiết kiệm"!
Vậy mà rồi từ khi gặp được cô giáo.... tôi đã sống hoàn toàn khác!

Cô giáo với phong cách sống giản dị và tiết kiệm

Hoàn cảnh nào tôi quen gặp được cô giáo có phong cách sống giản dị và tiết kiệm?




Online! Vâng. Chúng tôi quen nhau trên mạng internet và nói rõ ý định muốn tìm người yêu nghiêm túc và nếu có thể được sẽ tiến tới hôn nhân.
Nick trên mạng cũng là tên thật của cô giáo ngoài đời: Thúy 40t, giáo viên, trình độ đại học, sống ở Thủ Đức tp HCM, yêu thích sự giản dị, chân thành, nghiêm túc. Tự giới thiệu cũng giản dị như chính bản thân con người cô ấy.

Cô giáo sống tiết kiệm ra sao?

Dân sư phạm thì đa phần là có nếp sống rất nghiêm túc có chút khắc khổ, lại là cô giáo nữa, sống tiết kiệm, có chừng mực là đặc tính của nghề giáo. Tất nhiên sống tiết kiệm kô đến nỗi "ăn như sư ở như phạm" mà người ta vẫn hay chọc ghẹo giới thầy cô giáo thời bao cấp đời sống còn nhiều khó khăn. Nhưng thầy cô giáo thời nào cũng được huấn luyện đào tạo làm khuôn, mẫu để dạy người thì phải chuẩn hẵn hơn người.
Cô giáo Thúy là giáo viên chủ nhiệm một lớp 1 bán trú ở trường tiểu học tại Thủ Đức. Sáng cô cũng phải dậy sớm để tới trường y như các em học sinh cấp 1: vì 6g45 đã lên lớp rồi. Ở trưa lai trường vì hs học 02 buổi, bán trú mà, chiều cô mới được về, tối thì chấm bài vở các em.
Dạy lớp 1 gv chủ nhiệm phải kiêm dạy tất cả các môn, các tiết học luôn lấp đầy lịch trong tuần. Gv chủ nhiệm lớp 1 bán trú làm việc khối lượng nhiều khác hẵn công việc 1 công chức hành chánh "sáng vác ô đi tối vác về", chưa kể buổi tối phải chấm bài vở soạn giáo án chứ kô được nhàn hạ như các thầy cô giáo dạy tuần mười mấy tiết xong còn thời gian bay nhảy chỗ nọ chỗ kia. Thu nhập kô cao, làm việc đầy giờ kô có thời gian rỗi để đi dạy thêm kiếm thêm, cô giáo Thúy phải sống tiết kiệm ngay từ trong sinh hoạt hàng ngày, ăn sáng ở nhà, trưa mang cơm theo hoặc ăn cơm hộp cũng sưu tầm chỗ nào cơm ngon bổ rẻ.... Cô giáo có phong cách giản dị thể hiện qua ăn mặc đơn giản, gọn gàng, kô trang điểm mà nhìn cũng hay hay! Dù cô giáo Thúy kô hẵn là 1 phụ nữ xinh đẹp. Chứng tỏ con người này khá tự tin, đó cũng là một nét đẹp mạnh mẽ.
Lần đầu hẹn hò để gặp mặt nhau trên Thủ Đức tôi tới trễ 5 phút! Dù tôi xuất phát từ khá sớm nhưng chủ quan kô ngờ bị kẹt xe tại đoạn gần cầu Rạch Chiếc do đang thi công mà thành đến trễ hẹn với người đẹp! Tới nơi thấy mặt cô giáo kô vui tôi mới biết mình đang bị bắt lỗi!  Mất điểm là cái chắc!
Tôi mời người ta đi uống cà phê thì người ta ok nhưng là người ta xin dẫn đường chọn quán. Tôi mời cà phê thì cô giáo lại mang theo hai ổ bánh mì thịt mời tôi cùng ăn! Cô giáo giải thích:
"Anh và em cả 2 đều mới đi làm ra, chưa ăn tối nên sẵn thấy có bánh mì thịt ngon em mua ăn với anh luôn cho vui."
Cô giáo kô những biết sống tiết kiệm mà còn sòng phẳng thấy ớn!




Cà phê sân vườn Thủ Đức

Thế là dù tôi và cô giáo bận bịu công việc suốt, tôi còn bận hơn cô giáo vì làm suốt tuần luôn cả chủ nhật, nhưng chúng tôi cũng có những dịp buổi tối đi uống nước, thi thoảng đi ăn tối hàng quán ngồi với nhau. Cô giáo thấy tôi thích ngồi quán uống bia hơn thì tỏ vẻ ngại ngùng và có lần nói với tôi rằng:
" Em thích nếu ăn tối thì mình đi tiệm nào ngon ăn bát phở, hoặc hủ tiếu, cơm gì đó cho gọn và tiết kiệm, em sống tiết kiệm quen rồi,. chứ đi hàng quán ăn nhậu như anh thành ghiền vậy sống kô tiết kiệm tí nào!" 
Tôi giải thích, cũng là chống chế
"Ngồi quán vậy anh mới được ngồi lâu bên em chứ"  
Ngồi quán cà phê cũng ngồi đồng được vậy nhưng tôi lại ghét cà phê, mà uống bia trong quán cà phê cũng có nhưng vừa mắc vừa kô giống ai nên tôi càng kô thích.

Tôi trở thành người biết sống tiết kiệm. Vì sao cô giáo tác động thay đổi được cách sống của tôi?

 Chúng tôi quen nhau ngày càng thân mật và khắng khít. Cô giáo mời tôi tới nhà và tôi đã tới vài lần, tôi cũng dự định đưa cô giáo về thăm mẹ tôi cho mẹ tôi thấy mặt. Từ từ chúng tôi cũng biết hoàn cảnh nhau. Cô giáo Thúy là người con thứ 4 trong gia đình có 11 anh chị em! Từ thuở còn đạp xe đạp đi học cấp 3 cho tới đại học, rồi ra trường đi dạy cô giáo phải sống tiết kiệm chắt chiu từng đồng để phụ gia đình nuôi các em còn tuổi ăn học khi mà bố mẹ đã già yếu kô lo xuễ! Sống tiết kiệm và sống trách nhiệm biết yêu thương gia đình đã thành máu thịt trong con người cô giáo. Có lần cô giáo hỏi tôi về việc tôi chi tiêu sinh hoạt ở chung với mẹ tôi, và lo cho con cái ntn tôi cũng thiệt tình trả lời:
 " Anh đi làm suốt ngày, ăn sáng ăn trưa gì toàn cơm hàng cháo chợ. Chiều ở lại trễ làm thêm, hay về muộn có khi ăn tối ở nhà có khi kô, nên mỗi tháng chỉ đưa cho má có 6xị thôi, còn con gái thì phụ cấp hàng tháng phải cho nó 1 triệu "
 Cô giáo Thúy bảo tôi 
"Anh đưa mẹ thế ít quá, vừa ăn cơm tối, vừa điện nước... mà cả tháng có 6 trăm sao đủ!"
Rồi biết tôi sống kô tiết kiệm kô dành dụm được bao nhiêu, chỉ có vài triệu bạc gửi tiết kiệm, cô giáo kô vui mà nói:
" Anh đi làm mấy chục năm còn lâu hơn em nhiều mà kô biết sống tiết kiệm dành dụm, để dành tiền tiết kiệm còn ít hơn em rất nhiều, lại thêm tật ghiền bia hàng quán thì như vậy anh sống thiếu trách nhiệm với bản thân anh quá, ỷ lại vào mẹ đã già hơn 80 tuổi. Rồi sao lo cho con anh ăn học hàng chục năm nữa khi mà con anh còn bé mới 10 tuổi? Anh lại làm tư nhân nhảy hết chỗ này tới chỗ kia nữa. Anh đã hơn 50, còn làm vài năm nữa người ta cho nghỉ việc rồi, kô biết sống tiết kiệm thì khi về hưu có lảnh đồng lương hưu nào đâu thì làm sao anh sống?"
Tôi chống chế
"Ừ! thì quen em rồi anh sẽ thay đổi, sống tiết kiệm để sống tốt hơn như ý em nói. Anh cũng biết vậy là sống chưa tốt, nhưng anh cũng có nỗi buồn của anh mà bia rượu cũng làm khuây khỏa phần nào - tửu phá thành sầu mà!"
Cô giáo lộ mặt buồn mà kô nói gì thêm. Tối hôm đó tôi về nhà mà lòng hoang mang và tràn ngập tự ái, mà càng nghĩ càng thấy lời cô giáo nói tôi kô biết sống tiết kiệm tuy sốc nhưng cũng kô sai.
Cô giáo hẹn gặp tôi đi uống nước lần sau nữa, tối đó cô giáo có mang theo một cái túi nylon có 02 chiếc áo pull mới tinh, nói với tôi rằng:
"Em quen anh mấy tháng rồi mà chưa có quà gì tặng anh, nay em lựa mua tặng anh 02 cái áo thun này anh mặc sẽ rất vừa, rất đẹp"
Tôi nói:
"Em hay quá hén! sao em biết anh mặc vừa?"
Nói vậy nhưng tôi cũng nói cám ơn cô giáo và trong lòng rất cảm động vì được người yêu tặng áo, "người ta tặng áo có nghĩa là yêu mình!" tôi nghe người ta nói vậy.
Tôi đâu biết rằng lần gặp đó là buổi hẹn cuối cùng. Cô giáo tặng áo để làm kỹ niệm chia tay mà tôi lại ngốc nghếch tưởng đó là vật chứng của tình yêu! Cô giáo chỉ tiếp điện thoại tôi gọi đến thêm một lần nữa và giải thích là cô giáo và tôi kô hợp nhau nên phải chia tay. Từ đó trở đi tôi bặt tin. Đôi lúc tôi nảy ý định tới thăm nhà cô giáo nhưng rồi lại thôi vì tôi cảm thấy buồn buồn mắc cỡ!.
Tôi thay đổi hẵn cách sống và biết sống tiết kiệm từ đó, tiết kiệm được đáng kể, dầu biết sống tiết kiệm quá muộn màng. Tôi biết sống trách nhiệm hơn với bản thân, sống tiết kiệm cho tương lại của tôi và của con cái, biết quan tâm tới người thân từ sau khi chia tay với cô giáo.


Vì sao mẹ tôi cũng sống rất tiết kiệm, gần gủi hàng ngày, khuyên bảo tôi phải sống tiết kiệm mà kô được?

Cái này gọi là bụt chùa nhà kô thiêng vậy thôi. Gia đình tôi, mẹ tôi sống đầy đủ kô túng thiếu một cái gì, một phương tiện gì, nhưng luôn luôn mẹ tôi giữ nếp sống tiết kiệm: tiết kiệm điện nước, nhắc nhở con cái tắt đèn tắt quạt, tắt tivi khi kô xài, cơm gạo thức ăn nấu nướng vừa đủ kô để thừa mứa hư hỏng... quần áo ở nhà con cái có mặc cũ thì cũng để dành gom cho từ thiện cứu trợ chứ kô lấy làm giẽ lau. Me quá tuyệt vời và vững vàng như quả núi mà thành ra con cái như tôi ngoài 50 tuổi mà cứ nghĩ dựa dẫm vào mẹ hoài! Quên mất mẹ đã ngoài 80 rồi.
"Me già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi!"



Bông hồng cho tấm lòng người mẹ

Bạn tốt giúp cho ta biết sống tiết kiệm sống tốt đẹp hơn. 

Dù cô giáo đã chủ động chia tay tôi, hơn hai năm rồi tôi kô gặp lại, nhưng tôi vẫn luôn  ghi nhớ trong lòng những gì cô giáo nói, cô giáo cũng đã cho tôi một bài học "sống tiết kiệm để sống tốt", cô giáo là bạn tốt, vì đã thay đổi cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn. Tôi cảm ơn cô giáo đã giúp tôi biết  

"Sống tiết kiệm để sống tốt đẹp và yêu thương"


No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.