Friday, July 19, 2013

Tôi sắm xe đạp từ 03 tháng lương tiết kiệm



Tôi ráp chiếc xe đạp đầu tiên từ 03 tháng lương tiết kiệm





Xe đạp của tôi

Năm 1979 tốt nghiệp sư phạm từ miền Bắc tôi trở về Sài Gòn, nhận công tác dạy học tại trường kỹ thuật CT danh tiếng tọa lạc ngay trung tâm Quận 1, nằm lọt giữa khu chợ trời Huỳnh Thúc Kháng - chợ cũ Hàm Nghi nổi tiếng kô kém..
Lúc đó còn thời bao cấp, sau chiến tranh đất nước thật là nghèo khổ khó khăn, mọi thứ vật dụng sinh hoạt thiết yếu đều rất thiếu thốn, vì tôi là giáo viên dạy nghề trong biên chế trường thuộc bộ nên được hưởng tiêu chuẩn nhu yếu phẩm lượng thực khá cao:
  • Gạo 21Kg/tháng
  • Thịt heo 0.9Kg/tháng
  • Mì chín (bột ngọt) 50grs hay 100grs/tháng kô nhớ rõ nữa
  • Đường cát 500grs/tháng
  • Xà bông 72% dầu 1bánh/tháng
  • Quần áo thì lảnh vải tem phiếu một năm may được 02 áo sơ mi và 01 quần tây.
  • Thuốc lá Hoa Mai hay Đà Lạt chừng 5-6 gói/tháng..
Còn lương tôi giáo viên  trường trung học lúc bấy giờ (1979-80) cũng gọi là kha khá nhưng chưa tới 40 đồng/tháng!

Cuộc sống giáo viên trẻ, độc thân vô tư chẵng biết lo toan gì vì năm đó, 1979, tôi đi dạy học chỉ mới có 20 tuổi, lại ở ngay tại cơ quan nên chẵng có nhu cầu đi lại di chuyển gì mấy, thứ bảy chủ nhật nào nhớ nhà về thăm nhà ở Bình Thạnh thì đi xe buýt xe lam gì cũng có, gọn ơ. Năm 1981 tôi quen bà xã và kết hôn rồi ở riêng mới bắt đầu thấy thiếu thốn đủ thứ! Chúng tôi xin được một phòng riêng trong khu tập thể mừng lắm, coi như là có cái nhà! Nhưng nhà tập thể khá xa nơi làm việc của 02 vợ chồng nên chúng tôi rất cần có 1 chiếc xe đạp. Hai vợ chồng trẻ tay trắng tài sản chẵng có gì, tối thiểu cũng phải có cái xe đạp để mà chở nhau đi làm, bà xã làm thuê mỗi ngày làm 10 giờ mà tiền công cũng chỉ được bằng 1 kg gạo, tất cả trông chờ vào đồng lương và nhu yếu phẩm giáo viên của tôi..

Thế là tôi phải dành dụm tiết kiệm tiền để mua phụ tùng về ráp 1 chiếc xe đạp

 

Ba tháng lương nhịn ăn xài để mua phụ tùng ráp một chiếc xe đạp lô can trị giá khoảng trên 100 đồng mà đó là còn thiếu vè, thiếu ít phụ tùng lặt vặt! Miễn sao xe lăn bánh và chở vợ đi làm được là ok, còn vè chắn bùn, khóa càng cua...  thì kỳ lương sau nữa tôi mới mua thêm lắp đủ! Tôi tự lắp ráp lấy thì rẻ hơn nhiều so với mua xe mới nguyên chiếc bán sẵn.
Trong nghèo khổ khó khăn thiếu thốn của những năm 1979-80 mà sắm được một chiếc xe đạp dù là xe nội địa cũng là một tài sản lớn! Hai vợ chồng mừng biết bao nhiêu, tình nghĩa vợ chồng càng lớn  dần, sâu đậm  khi vượt qua gian khó....

 
Bao nhiêu năm vật đổi sao dời kể lại chuyện hồi xưa những năm 1978-79-80 kéo dài tới sau năm đổi tiền 1985 cả nước 02 miền Nam Bắc đói khổ kô có cơm ăn thiếu thốn đủ điều nhiều người trẻ tuổi bây giờ mấy ai tin...

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.